CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Ai Muốn Tình Sâu Lầm Vào Phù Hoa


Phan_23

Mà Nhậm Tư Đồ dùng toàn bộ 10% sức lực còn lại để cầm lấy điện thoại trên bàn, cố gắng không để đầu ngón tay của mình run rẩy. May mắn là khi người ngoài nhìn vào, là thấy cô ấn số không chút do dự, lại có vẻ vô cùng bình tĩnh: "Là phòng bảo vệ phải không ạ? Có người gây rối ở phòng khám của tôi, vui lòng cho vài bảo vệ lên mời bọn họ đi giùm."

Rốt cục tên luật sư vênh váo cũng bị bảo vệ mời đi, trước khi đi vẫn không quên đe doạ một câu: "Yên tâm, chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi."

Nhậm Tư Đồ không trả lời, chỉ bày ra bộ dạng lạnh nhạt để đuổi khách.

Chỉ là bóng dáng những người này vừa biến mất ngoài cửa, hai chân cô liền mềm nhũn ngã ngồi xuống ghế, bệnh nhân của cô trái lại xem rất hăng hái, nhóm luật sư nhóm vừa đi, cửa văn phòng vừa đóng lại liền liên tục hỏi Nhậm Tư Đồ: "Từ Kính ư? Có phải là người tiếng tăm lừng lẫy của từ gia không? Hay là chỉ cùng tên thôi vậy?"

Nhậm Tư Đồ căn bản là không nghe bệnh nhân nói gì, trong đầu thanh âm sợ hãi càng ngày càng tăng, vì vậy cô không thể không tự hỏi: tại sao chuyện này lại đột nhiên phát triển thành như vậy?

Sau khi bệnh nhân rời khỏi, Nhậm Tư Đồ vội vàng gọi cho Tôn Dao, nhưng Tôn Dao lại tắt máy, gọi cho trợ lý cũng không được, Tôn Dao đang nước ngoài, bị lệch giờ, bên đó hẳn vẫn là đêm khuya, Tôn Dao ngủ say sưa, nào có biết trong nước đang nghiêng trời lệch đất.

***

Nhậm Tư Đồ rời khỏi phòng khám, suy nghĩ rất hỗn loạn. Chờ cô thanh tỉnh lại mới phát hiện mình quên xuống gara ngầm lấy xe mà đi thẳng thang máy xuống tầng một, đứng ở đại sảnh, trước mặt là từng dòng xe cộ.

Cho dù cô có xuống gara ngầm lấy xe thì bây giờ có thể đi đâu? Lúc này vẫn còn cách thời gian tan học của Tầm Tầm rất sớm, Nhậm Tư Đồ lấy danh thiếp của luật sư từ trong áo khoác ra, đầu ngón tay bị đường viền sắc bén của danh thiếp đâm phải, đầu óc và ánh mắt dần dần trống rỗng.

Mãi đến khi "BÍP ——" một tiếng còi ô tô không xa truyền đến.

Nhậm Tư Đồ tập trung tinh thần nhìn lại, hóa ra là xe của Thời Chung.

Hôm nay anh không mang theo lái xe mà tự mình điều khiển.

Nhưng anh lại không như thường lệ tự mình xuống mở cửa xe cho cô mà chỉ hạ kính xe xuống, lộ ra một bên mặt.

Cửa kính từ từ hạ xuống để lộ một bên mặt anh, Nhậm Tư Đồ bỗng nhiên xúc động muốn liều lĩnh tiến lên ôm anh. Một khắc này, Nhậm Tư Đồ cuối cùng cũng biết mình nhớ anh đến nhường nào. Nhớ, hay nói đúng hơn là... cần.

Cần anh lập tức xuống xe, nhìn cô không chớp mắt, đi về phía cô; cần anh nói với cô một câu: "Đừng hoảng hốt, em có thể xử lý tốt."

Nhưng anh không hề xuống xe.

Nhậm Tư Đồ dừng một chút, đi qua mở cửa rồi ngồi vào trong xe, nhất thời có vô số suy nghĩ.

Anh hẳn là còn tức giận chuyện tối qua, Nhậm Tư Đồ đan mười ngón tay vào nhau: "Tối hôm qua em..."

Thời Chung ngắt lời cô: "Theo anh đến một chỗ." Nói xong còn nở nụ cười, nhưng nụ cười rất không rõ ràng.

Cuối cùng chiếc xe dừng lại trước cửa một trung tâm thương mại tràn ngập những quảng cáo chói mắt. Tuy rằng chưa tới chạng vạng, nhưng bầu trời cũng đã u ám.

Nhậm Tư Đồ lần đầu tiên mở miệng kể từ khi lên xe: "Tới chỗ này làm gì?"

"Chọn nhẫn."

Nhậm Tư Đồ ngẩn ra, nhìn ra ngoài cửa sổ, cách đó không xa có thể thấy được một cửa hàng đá quý mới tinh ở sát mặt đường, đó là một thương hiệu nhẫn cưới đặc biệt mới nổi trên thế giới, khi mua phải lấy chứng minh thư đăng ký, một người cả đời cũng chỉ có thể mua một lần.

"Em hoặc là theo anh vào cửa hàng; hoặc là xuống xe rời đi, về sau chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau nữa. Chọn đi."

Hai chọn một.

Đây có lẽ là kết luận mà Thời Chung đưa ra sau một ngày một đêm suy nghĩ, mà ánh mắt của Thời Chung lúc này như nói rằng, đây là cơ hội cuối cùng của cô.

Trong xe không có một tiếng động, anh cũng không hé răng, không đã quấy rầy, không đấu tranh, không tranh luận nữa, chỉ lặng lẽ chấp nhận sự lựa chọn của cô.

Chuông điện thoại chết tiệt của Nhậm Tư Đồ lại vang lên đúng vào lúc này.

Ánh mắt của anh và ý thức của cô đều nói với cô rằng, đây không phải là thời điểm phân tâm đi nghe điện thoại, nhưng phản ứng thứ hai của cô rất nhanh chiến được ưu thế —— đây có lẽ là điện thoại của Tôn Dao, vô cùng quan trọng.

Nhậm Tư Đồ lấy điện thoại từ trong túi xách ra ngay trước mặt anh.

Trên điện thoại hiển thị không phải Tôn Dao —— mà là Thịnh Gia Ngôn.

Động tác của Nhậm Tư Đồ như ngừng lại ở thời khắc này, cô liếc nhìn Thời Chung một cái nhưng nhìn không ra tâm tình của anh, khi cô chuẩn bị thả di động vào lại túi xách thì Thời Chung bỗng nhiên nắm lấy tay cô.

Thậm chí còn thay cô nhấn nút nghe, mở loa lớn.

Nhậm Tư Đồ ngoài im lặng cũng không biết mình nên làm cái gì bây giờ —— bất luận là với Thời Chung, hay là với Thịnh Gia Ngôn.

Đầu bên kia Thịnh Gia Ngôn đợi rất lâu, không thấy cô hé răng, lúc này mới cười nhỏ một tiếng, lập tức nói : "Anh cũng không biết mở miệng thế nào."

"..."

"Tóm lại, đều tại anh luôn hậu tri hậu giác, vốn những lời này anh đã sớm muốn nói với em, nhưng anh lại cảm thấy không đúng thời cơ cho lắm, ngẫm lại vẫn là quên đi, tính sau này sẽ nói cho em biết. Nhưng suy nghĩ về em cả một ngày, anh sợ bây giờ mà không nói, sau này sẽ không còn cơ hội nữa."

"..."

"Tư Đồ, ở lại bên anh."

"..."

Nhậm Tư Đồ im lặng rất lâu, không khác gì tra tấn cả ba người.

Nhậm Tư Đồ cuối cùng cũng tìm về tiếng nói của mình: "Em xin lỗi, em..." Cô nói vào điện thoại.

Kỳ thật trong khoảng thời gian im lặng này, Nhậm Tư Đồ đã cố gắng nhớ lại rất nhiều chuyện, cùng Thịnh Gia Ngôn, cùng Thời Chung... Cuối cùng trong đầu dừng lại hình ảnh chỉ ở chốc lát trước, khi cô nhìn thấy cửa kính xe từ từ hạ xuống lộ ra một bên mặt của Thời Chung, đáy lòng cô có chút xúc động muốn liều lĩnh tiến lên ôm anh.

Nhậm Tư Đồ vẫn luôn cho rằng lòng mình vĩnh viễn sẽ không thay đổi mà hướng về phía Thịnh Gia Ngôn, thực ra, tất cả đều đã yên lặng thay đổi —— cô không khỏi nghiêng đầu nhìn Thời Chung ở bên cạnh.

Đúng lúc này Thời Chung cũng quay lại nhìn cô. Mắt đối mắt, Thời Chung bật cười.

Nhưng Nhậm Tư Đồ chưa từng gặp qua vẻ mặt này của anh, cười tuyệt vọng.

"Anh nên sớm đoán được..." Thời Chung nhìn cô, cười nói.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Có người nói, hôm nay là lễ tình nhân, có người nói, hôm nay là tết Nguyên tiêu, có người nói, hôm nay là tiết "Duyến tiêu"... Bất kể là tiết gì, Sắc mỗ đều dâng 5000 (chữ), cùng với hồng bao cuối cùng của năm nay (như các quy tắc thanh toán ban đầu), chúc chị em có một kỳ nghỉ vui vẻ ~~

Khác: Chương này nói cho chúng ta biết: đừng làm tổn thương trái tim clock (đồng hồ = Thời Chung) của tôi, thiên đạo hảo luân hồi, không tin ngẩng đầu nhìn, xem ông trời sẽ bỏ qua cho ai! Quý trọng đi, dù sao khi yêu thì người đàn ông của cô cũng sẽ mệt ╮(╯_╰)╭ chị em hãy cầu nguyện cho Tai To, chúc cô ấy ở chương tình nhân sắp tới sẽ có một kết cục tốt đẹp.

Sắc mỗ viết xong chương này cũng muốn ra ngoài nghỉ lễ... Cùng hội "những bạn gái độc thân" nghỉ lễ, ô ô, thật chua sót, ai tới an ủi tôi đây?

Hết chương 35. 

 

Chương 36

 

  "Cậu chia tay với Thời Chung?" ——

Đây là câu nói đầu tiên của Tôn Dao với Nhậm Tư Đồ sau khi về nước.

Khi Nhậm Tư Đồ ngây ngốc đứng ở trong phòng giải khát, dựa vào bàn chờ máy café chưng cất café thì Tôn Dao đột nhiên xông tới, lập tức bỏ lại một câu nói như vậy.

Một ngày rưỡi trước, cũng chính là đêm hôm trước —— vài giờ sau khi Thời Chung nhét cô ở ven đường gần trung tâm thương mại, cô rốt cục cũng có thể gọi được cho Tôn Dao, sau khi Tôn Dao biết chuyện Từ Kính tìm luật sư tới phòng khám bệnh náo loạn thì nói lập tức đi mua vé máy bay chạy về.

Về phần chuyện của cô và Thời Chung... Cô có nói cho Tôn Dao sao? Nhậm Tư Đồ không muốn đứng lên một chút nào, chỉ có thể xoa huyệt Thái Dương đang mơ hồ đau: "Cậu về nước chạy đến chỗ mình làm gì? Không phải là nên đi tìm Từ Kính nói chuyện một chút hả?"

Trên mặt Tôn Dao thoáng qua một tia hoảng hốt nhưng rất nhanh liền biến mất, cô nàng quan sát Nhậm Tư Đồ tiều tụy từ trên xuống dưới, không nhịn được đi lên gõ vào đầu cô một cái: "Hai ngày nay có phải cậu quá ngu không? Hôm trước cậu gọi điện cho mình, mình lập tức đi mua vé máy bay, ngày hôm qua về nước, tối hôm qua đã phải đi tìm Từ Kính nói chuyện rồi."

Cô đâu chỉ là quá ngu? Hôm trước, sau khi gọi điện thoại thông báo tình hình cho Tôn Dao, cô làm thế nào cũng không ngủ được, liền một mình ở nhà uống rượu. Trong đời mình, cô chưa từng uống say mèm như thế, hôm qua nhất định là uống cả đêm, chỉ có thể đầu váng mắt hoa nằm trên giường gọi điện nhờ Mạc Nhất Minh xin nghỉ giúp, thuận tiện đưa Tầm Tầm đi học.

Cho đến hôm nay cô vẫn chưa trở lại được cuộc sống, đầu óc vẫn choáng váng.

Đến nói chuyện cũng uể oải, cô hỏi Tôn Dao: "Ổn chứ?"

"Tạm thời là ổn."

Cũng may lúc này café đã được, Nhậm Tư Đồ rót cho mình một cốc, uống một hớp, cuối cùng cũng tỉnh táo, bước chân cũng không còn lảo đảo như trước nữa, cô đi tới đóng cửa phòng giải khát lại.

Mặc dù bây giờ đang là giờ ăn trưa, mọi người đều đến phòng ăn ăn cơm nhưng cô vẫn đóng cửa phòng lại để nói chuyện được thoải mái, tránh việc Mạc Nhất Minh hoặc người nào đó đột nhiên xông vào, nghe những chuyện không nên nghe.

"Hôm trước mình nhìn tư thế của mấy tên luật sư kia, đoán chừng Từ Kính đã quyết tâm cướp lại con rồi, sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như vậy." Nhậm Tư Đồ đóng cửa lại, vừa đi vừa hỏi: "Cậu nói với anh ta thế nào?"

Tôn Dao cười một cái, như khổ sở cũng như châm chọc: "Thật ra thì cũng không nói thế nào cả, mình đi tìm anh ta ngủ một giấc, sau đó nói cho anh ta biết, nếu anh ta còn muốn ngủ với mình nữa thì đừng động đến Tầm Tầm."

Nhậm Tư Đồ thoáng sửng sốt. Là cô nghe lầm hay là đầu óc cô chưa tỉnh táo?

Tôn Dao... Và Kính? Ngủ một giấc liền.... Giải quyết?

Nhậm Tư Đồ quyết định uống thêm vài hớp café để nâng cao tinh thần.

Suy nghĩ của Tôn Dao lại hết sức sáng suốt, nói với Nhậm Tư Đồ: "Nếu anh ta dám nói một đằng làm một nẻo thì ra tòa! Anh ta không sợ mình phanh phui chuyện cũ ra cho giới truyền thông, hại Từ gia bọn họ mặt mũi mất sạch thì mình còn sợ thân bại danh liệt hay sao? Huống chi, Tầm Tầm cũng không phải con anh ta, anh ta tranh cái gì?"

"..."

Tôn Dao thấy Nhậm Tư Đồ ngồi trên chiếc ghế sofa dựa sát tường của phòng giải khát liên tục uống café, khuôn mặt trang điểm cũng không giấu được quầng thâm dưới mắt liền không nhịn được đi tới: "Còn cậu..." Tôn Dao cũng ngồi lên ghế sofa: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với Thời Chung vậy?"

Nhậm Tư Đồ lắc đầu: "Không có gì."

"Cậu còn dám nói không có gì?" Tôn Dao lấy điện thoại trong túi ra, mở phần tin nhắn, bên trong tất cả đều tin nhắn thoại của Nhậm Tư Đồ: "Hôm qua mình vừa xuống máy bay, còn chưa kịp đi tìm tên họ Từ kia tính sổ thì đã thấy nhiều lời nhắn của cậu như vậy rồi."

Nhậm Tư Đồ liếc mắt nhìn màn hình điện thoại di động của Tôn Dao, quả nhiên đều là tin nhắn thoại của cô, cô cẩn thận suy nghĩ thời gian gửi đi —— tất cả đều là sau khi cô uống rượu say, khó trách bây giờ cô không có chút ấn tượng.

Thấy dáng vẻ không nhớ ra của Nhậm Tư Đồ, Tôn Dao thở dài, tùy tiện mở ra một lời nhắn, cả phòng giải khát chợt vang vọng những lời say rượu của Nhậm Tư Đồ ——

"Làm sao bây giờ? Hình như mình đã làm loạn hết cả mọi việc lên rồi."

Giọng nói cực kỳ bất đắc dĩ và hối tiếc. Nhậm Tư Đồ cũng cảm thấy mình chỉ những lúc uống say không biết gì mới dám dùng loại giọng này bày tỏ...

Nhưng rất nhanh Tôn Dao liền mở ra một cái khác, trong lời nhắn này, giọng nói của Nhậm Tư Đồ vô cùng nóng nảy: "Lúc nào Thịnh Gia Ngôn gọi điện thoại cho mình mình có thể khống chế sao? Lúc đó căn bản mình cũng không muốn nhận! Là anh ấy cứng rắn ép mình nhận! Mình cũng đã cự tuyệt Thịnh Gia Ngôn trước mặt anh ấy rồi, tại sao anh ấy còn tức giận hơn? Cậu nói xem có phải anh ấy có bệnh không hả? Đúng! Mình thích anh ấy, nhưng bây giờ đã kết hôn không phải quá nhanh sao? Mình nói mình thích anh ấy, muốn qua lại thật tốt, chuyện kết hôn để sau này hãy nói, như vậy là có lỗi ư? Tại sao anh ấy lại vứt mình ở bên đường chứ?"

Sắc mặt của Nhậm Tư Đồ vốn buồn bực nặng nề nay lại càng tệ hơn, Tôn Dao bất đắc dĩ liếc nhìn cô: "Cậu thật sự không nhớ bản thân đã nói những lời này một chút nào sao?"

Nhậm Tư Đồ bây giờ chỉ có thể cảm thán may mà mình gửi tin

cho Tôn Dao chứ không phải Thời Chung, nếu không một chút mặt mũi cuối cùng cũng mất hết.

Còn một lời nhắn cuối cùng của Nhậm Tư Đồ gửi đến Tôn Dao —— "Mình bắt taxi đến dưới lầu nhà anh ấy rồi, mình có nên đi lên mắng anh ấy một trận không?"

Cô bắt taxi đến căn hộ của Thời Chung? Nhậm Tư Đồ lại càng không chút ấn tượng.

Tôn Dao còn quan tâm hơn: "Vậy cuối cùng cậu có tìm tới cửa mắng anh ta một trận không?"

"Không biết." Nhậm Tư Đồ trong lòng yên lặng cầu nguyện mình không có làm cái chuyện ngu ngốc đó.

"Cậu tính sao?"

"Anh ấy đã nói chia tay, mình còn có thể thế nào?"

Một khi người đàn ông này tàn nhẫn thì cô đúng thật là trở tay không kịp, Nhậm Tư Đồ không nhịn được lấy điện thoại di động ra, hai ngày rồi nhưng Thời Chung một cuộc gọi cũng không có,

cái này có nghĩa gì, Nhậm Tư Đồ rất rõ.

Nhưng Nhậm Tư Đồ đặt tay lên ngực tự hỏi, Nhậm Tư Đồ để tay lên ngực tự hỏi, nếu thời gian quay trở lại hai ngày trước, có lẽ cô vẫn sẽ làm như vậy, kết cục hôm nay vẫn sẽ thế này ——

"Em xin lỗi, em..."

Khi Nhậm Tư Đồ nói bốn chữ này với Thịnh Gia Ngôn ở đầu dây

bên kia, cô cảm nhận được một sự nhẹ nhõm trước nay chưa từng có. Cô dường như nghe được chấp niệm của mình với người đàn ông này dừng lại, thậm chí còn có một loại cảm giác "Từ nay về sau, hai ta không thiếu nợ nhau" nhẹ nhàng vui vẻ.

Mà Thời Chung ngồi bên cạnh cô, có lẽ chính là nguồn dũng khí để cô cự tuyệt Thịnh Gia Ngôn.

Nhưng khi cô nhìn Thời Chung lại chỉ thấy anh bật cười: "Anh nên sớm đoán được..."

Anh thất vọng về cô thế nào? Tất cả đều in trong đáy mắt anh vào thời khắc ấy.

Bên kia ống nghe, không biết Thịnh Gia Ngôn đã trải qua cảm xúc thăng trầm gì, giọng nói thoải mái cắt ngang lời nói của cô: "Em không cần gấp gáp cho anh đáp án. Em cứ cẩn thận suy nghĩ rồi nói cho anh biết. Anh chờ em." Trong thanh âm rộng rãi tựa như nói với Nhậm Tư Đồ: Em chờ anh nhiều năm như vậy, bây giờ đến lượt anh chờ em thì có làm sao...

Giờ phút này, trong đầu Nhậm Tư Đồ vang vọng câu nói "Anh nên sớm đoán được" của Thời Chung, đến lúc này cô mới chợt ý

thức được Thời Chung đang hiểu lầm, có chút vội vã cúp điện thoại, nghiêng người, mặt đối mặt nhìn Thời Chung: "Lời vừa nãy

em không phải nói với anh."

"A? Phải không?" Thời Chung hỏi ngược lại như vậy nhưng giọng

nói lại không có chút vui vẻ nào.

Không đợi Nhậm Tư Đồ nói tiếp, Thời Chung đã mở khóa bên cửa xe cô: "Vậy xuống xe đi, bây giờ đi chọn nhẫn, ngày khác sẽ đi đăng ký."

Nghe tiếng mở khóa "cùm cụp", huyệt Thái Dương của Nhậm Tư Đồ thình thịch nhảy lên, da đầu cũng mơ hồ tê dại, cô gắng sức

để giọng nói của mình bình thản một chút, khiến người tin phục một chút: "Đúng, em động tâm với anh, nhưng bây giờ kết hôn không phải quá vội vàng ư? Dù sao chúng ta mới..." Tính toán thời gian, cô và anh chính thức qua lại vẫn chưa tới nửa năm.

"Anh không cảm thấy vội vàng." .... Từ lớp mười một đến giờ còn ít ư? Vội vàng ư? Chẳng qua cô gái này chỉ đang lấy cớ mà thôi, Thời Chung không khỏi cười lạnh.

Nhậm Tư Đồ có chút không quen anh như vậy, thì ra anh lãnh khốc với người khác nhưng lại luôn là gió xuân ấm áp với cô. Có lẽ hành động của cô đã khiến sự kiên nhẫn cuối cùng của anh mất sạch, anh mới theo bản năng dùng thủ đoạn trong kinh doanh ra đối phó với cô: không thể đồng ý thì nhất phách lưỡng tán <1>, không lãng phí chút thời gian nào.

<1> Nhất phách lưỡng tán: nghĩa đen là một đập vỡ đôi, câu thành ngữ với nghĩa rằng để đạt được mục đích, hai bên cùng thiệt hại cũng không sao.

Cho tới khi Nhậm Tư Đồ nói: "Chúng ta cứ như bây giờ, tìm hiểu lẫn nhau nhiều một chút rồi hãy suy nghĩ đến hôn nhân không được sao?" Anh dường như không chút do dự đã đưa ra kết luận ——

"Vậy thì không còn gì để nói nữa. Tạm biệt."

Có lẽ trước khi anh chính mắt nhìn thấy Nhậm Tư Đồ quan tâm, chăm sóc Thịnh Gia Ngôn thế nào, anh còn có thể tin tưởng lời giải thích kia của cô, nhưng hôm nay... A.

Mặc dù Nhậm Tư Đồ cảm thấy lời giải thích của mình không chút vấn đề nhưng lại có chút sợ hãi phản ứng bây giờ của anh —— dáng vẻ anh nói câu "Tạm biệt", rõ ràng cũng như đang nói "Cũng không gặp lại"...

Nhậm Tư Đồ theo bản năng đưa tay bắt lấy cánh tay của anh: "Anh hãy nghe em nói..."

Thời Chung đẩy tay cô ra: "Xuống xe."

Nhậm Tư Đồ không thể mặt dạn mày dày <2>, cô nhìn anh một lát, anh vẫn dùng hò má lạnh lùng đối diện với cô, cô cắn răng, lập tức mở cửa xuống xe theo yêu cầu của anh.

<2> Tả bộ mặt trơ trẽn đến mức không còn biết xấu hổ là gì.

Vừa xuống xe đóng cửa lại, Thời Chung liền khởi động xe, động cơ gầm nhẹ, không chút lưu luyến rời đi dưới cái nhìn của Nhậm Tư Đồ.

Thời Chung nhìn vào kính chiếu hậu có thể thấy hình bóng cô gái kia càng ngày càng nhỏ, cuối cùng thì biến mất nhưng anh vẫn không buông lỏng chân ga, càng đạp càng mạnh, tốc độ xe chỉ tăng chứ không giảm.

Điện thoại di động của anh rung lên, là cửa hàng trưởng của tiệm trang sức gọi tới: "Thời tiên sinh, khi nào thì ngài và vị hôn thê tới vậy? Những kiểu dáng mà ngài muốn trụ sở chính của chúng tôi đều đã mang tới cho ngài. Tiệm của chúng tôi không đến một giờ nữa sẽ đóng cửa, ngài có cần tôi kéo dài thời gian kinh doanh không?"

Vị hôn thê? Bây giờ nghe thật châm chọc...

"Không cần." Anh lạnh nhạt nhưng cửa hàng trưởng vẫn ân cần: "Được, vậy tôi sẽ để bảo vệ mang nhẫn cưới về trụ sở chính trước, chờ lần sau ngài và vị hôn thê rảnh rỗi..."

"Không cần, không kết hôn nữa."

Thời Chung nói xong, lập tức cúp điện thoại rồi ném sang bên cạnh, tiếp tục lái xe. Vẻ mặt từ đầu đến cuối không chút biến hóa, lạnh lùng đến cực điểm.

Nhậm Tư Đồ ở bên này cũng không khá hơn.

Cô ngồi bên đường ngây ngô hồi lâu, càng nghĩ càng giận nhưng anh thật sự nhét cô ở ven đường, một mình rời khỏi?

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn là mình đuối lý, dù sao thì dây dưa với Thịnh Gia Ngôn quả thật khiến Thời Chung tức giận không ít, nhưng chuyện cũng đã trở thành như vậy, cô nên làm gì bây giờ?

Gọi điện cho Thời Chung nhưng điện thoại lại báo máy bận, cũng không biết là anh thực sự nói chuyện với người khác hay là không muốn nghe cô giải thích, trực tiếp tắt điện thoại của cô.

Nhìn thời gian hiển thị trên màn hình di động, Nhậm Tư Đồ cuối cùng cũng nổi giận, bắt taxi đến trường đón Tầm Tầm tan học.

Có lẽ là bởi vì trong tiềm thức, cô cảm giác mình và Thời Chung còn có thể chuyển biến gây gổ mà thôi, gây gổ xong thì lại hoà hợp cho nên biểu hiện của cô rất bình thường, đến trường đón Tầm Tầm tan học, Tầm Tầm cũng không cảm thấy cô có gì khác thường.

Ngay cả giọng nói của Tôn Dao vẫn còn mang theo buồn ngủ trả lời điện thoại hỏi cô: "Tìm mình có chuyện gì mà call (gọi) liên tục vậy... Mình mới vừa tỉnh ngủ đây." Đúng, cô cũng phải giữ bình tĩnh như thường

"Từ Kính muốn giành quyền giám hộ Tầm Tầm với chúng ta, tìm được luật sư rất giỏi, hôm nay còn chạy tới phòng khám của mình hạ chiến thư đấy."

Nhậm Tư Đồ có thể nghe được giọng nói lạnh lẽo của Tôn Dao truyền ra từ ống nghe: "Bây giờ mình liền mua vé máy bay trở về..."

Tính tình này của Tôn Dao, quýnh lên liền làm loạn, Nhậm Tư Đồ cố gắng bày ra kế hoạch cho cô nàng, tránh để cô nàng tự loạn trận cước: "Có vẻ anh ta là tình thế bắt cuộc nhưng cũng không chắc chắn, dù sao Tầm Tầm cũng liên quan rất nhiều đến nhà họ Từ, Từ gia sẽ không để yên cho chúng ta làm loạn đâu, mình ở bên này tìm luật sư tham khảo ý kiến một chút, nhưng sau khi cậu về nước vẫn nên tìm Từ Kính nói chuyện đi, không thì mình sẽ đi với cậu, tạm thời đừng điều động luật sư, để xem có chuyển biến gì không rồi tính tiếp."

Từ Kính rất quan tâm Tôn Dao, Nhậm Tư Đồ tính toán, chỉ cần vẫn còn quan tâm thì sẽ có chuyển biến.

Nếu như vậy, chỉ cần cô và Thời Chung còn quan tâm nhau thì cũng sẽ có chuyển biến sao?

Cho nên cả đêm Nhậm Tư Đồ đều không tự chủ được mà chờ điện thoại vang, cả chuông cửa vang, cuối cùng điện thoại của cô quả thật vang lên nhưng lại không phải của Thời Chung


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
pacman, rainbows, and roller s